"Hoắc Vi Vũ sai rồi, Hoắc Vi Vũ là đồ cực ngu." Hoắc Vi Vũ dùng hết sức hét lên như đang giận chính bản thân mình: "Hoắc Vi Vũ sai rồi, Hoắc Vi Vũ là đồ cực ngu."
Hét xong, cô giống như tiêu hao hết sức lực của bản thân, dạ dày cũng khó chịu sôi sùng sục, những thứ ăn uống vào đã ứ lên tận cổ. Cô không khách sáo nôn thốc lên người Tô Bồi Ân.
Y nhảy ra theo bản năng, nhưng không tránh kịp, cả người hứng trọn.
"Hoắc Vi Vũ, cô thật kinh tởm." Tô Bồi Ân giận dữ mắng.
Hoắc Vi Vũ nôn xong cảm thấy thoải mái hẳn ra. Cô nở nụ cười ngớ ngẩn, đôi mắt tinh ranh lấp lánh làm cả gương mặt sáng bừng rạng rỡ. Cô chỉ vào Tô Bồi Ân nói: "Ai bảo anh ức hiếp tôi."
Y nhíu mày: "Thế là cô cố ý phải không?"
"Giám đốc Tô, khăn giấy đây ạ." Wendy cầm khăn giấy tới.
Hoắc Vi Vũ tiện tay rút hai tờ, lau miệng mình rồi nói với vẻ vô tội: "Không phải tôi cố ý, chính anh bảo tôi uống rượu."
Tô Bồi Ân: "..."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com