Hoắc Vi Vũ giật mình tỉnh lại, ngồi bật dậy, vội vàng kiểm tra quần áo, thấy trang phục vẫn chỉnh tề thì thở phào nhẹ nhõm.
"Giờ mới lo có phải muộn quá rồi không?" Cố Hạo Đình lạnh lùng cất tiếng.
Hoắc Vi Vũ sửng sốt nhìn sang bên cạnh.
Cố Hạo Đình đứng ở đầu giường, cúi nhìn cô bằng đôi mắt lộ rõ vẻ không vui.
Hoắc Vi Vũ bàng hoàng trợn tròn mắt: "Sao anh lại ở đây?"
Cố Hạo Đình ngồi xuống mép giường, nhìn cô đăm đăm, đôi mắt sáng như hai ngọn đuốc. "Em nói xem."
Hoắc Vi Vũ nhìn quanh quất, cô vẫn ở trong căn phòng đó, thức ăn còn để trên bàn, chai nước cô đã uống cũng được đặt nguyên trên bàn trà.
Cô đang nằm mơ sao?
"Duật Nghị đâu? Em ngất đi bao lâu rồi?" Hoắc Vi Vũ thắc mắc.
"Em thấy giờ là lúc thích hợp để nhắc đến người đàn ông khác sao?" Giọng Cố Hạo Đình càng trở nên lạnh lùng, cặp mắt nheo lại nhìn cô chằm chằm.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com