Nửa tiếng sau, Hoắc Vi Vũ mở mắt ra, thấy Mai Kính Sơn đang ngồi ngay giữa phòng.
"Ha ha ha, Hoắc Vi Vũ, lâu rồi không gặp." Mai Kính Sơn nói với vẻ đắc ý.
Hoắc Vi Vũ thầm nghĩ: Liệu ông ta có biết bản mặt mình đáng khinh lắm không nhỉ?
"Chỉ mong quân thân mãi không tỉnh, thanh sơn không hẹn gặp lại." Hoắc Vi Vũ thản nhiên đáp trả.
Mai Kính Sơn nhíu mày. Mặc dù không hiểu lắm nhưng nghe câu "không hẹn gặp lại" kia, ông ta liền biết chẳng có ý gì tốt đẹp.
"Gọi cho Cố Hạo Đình đi, báo với hắn là người phụ nữ của hắn đang nằm trong tay tôi. Khôn hồn thì trong vòng nửa tiếng nữa phải đến gặp tôi, nếu không tôi sẽ tiễn người đàn bà của hắn đi chầu Tây Thiên đấy." Mai Kính Sơn nghiêm giọng ra lệnh cho phụ tá đứng bên cạnh.
"Vâng." Phụ tá gật đầu nghe lệnh, lấy điện thoại ra gọi.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com