Cô càng cầu xin cho Lâm Thừa Ân, Cố Hạo Đình càng tức giận.
Cô làm thế này không phải cứu Lâm Thừa Ân mà là hại cậu.
Hoắc Vi Vũ điều chỉnh lại cảm xúc, đôi mắt lóe lên, nhẹ giọng nói: "Em muốn nói chuyện riêng với anh."
Cố Hạo Đình lạnh nhạt liếc cô. "Lên xe."
Hoắc Vi Vũ ngồi bên cạnh hắn.
Trung tá Thượng đóng cửa xe lại.
Cố Hạo Đình nhếch môi, không nói lời nào, không khí nặng nề khiến cho Hoắc Vi Vũ sợ hãi trong lòng.
"Em có thể giải thích." Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.
Cố Hạo Đình không buồn nhìn cô mà chỉ nói một chữ: "Nói."
"Em chỉ nhờ Lâm Thừa Ân dẫn em ra ngoài giải sầu thôi." Hoắc Vi Vũ chột dạ nói.
Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ. Ánh mắt hệt như tia X. Trong mắt hắn đầy vẻ không tin.
"Giải sầu?" Cố Hạo Đình cười khẩy một tiếng rồi nói. "Hoắc Vi Vũ, em thấy đùa bỡn tôi vui lắm à? Hay nghĩ rằng tôi ngu đến độ sẽ bị em quay như dế?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com