"Tiểu Ngũ, rốt cuộc em có hiểu không? Không phải em hy sinh bản thân thế này thì anh Cả và anh Hai sẽ vui vẻ đâu. Nếu họ biết em thê thảm thế này thì họ sẽ càng đau khổ hơn thôi." Lâm Thừa Ân nói như khẩn cầu.
"Anh chỉ cần giữ bí mật thì họ sẽ không biết." Hoắc Vi Vũ nói nhẹ nhàng.
"Hôm nay may mà anh gọi điện cho em, chứ nếu là anh Cả hay anh Hai thì sao?" Lâm Thừa Ân hỏi vặn lại.
"Chỉ cần chống đỡ một thời gian nữa là được rồi. Sắp đến giỗ ba em rồi, đến lúc đó em sẽ..." Hoắc Vi Vũ khựng lại, suýt nữa thì cô buột miệng nói sai.
Sắc mặt Lâm Thừa Ân sa sầm. Cậu trợn tròn đôi mắt tuyệt đẹp, hỏi dồn: "Đến lúc đó thì em làm gì hả Tiểu Ngũ? Rốt cuộc em đang nghĩ cái quái gì vậy? Anh không cho phép, có nghe không? Anh không cho phép em làm gì dại dột!"
Hoắc Vi Vũ hoảng hốt, bờ môi run rẩy nếm thấy vị nước mắt mặn chát của chính mình. Chính cô cũng hãi hùng vì suy nghĩ vừa hiện lên trong tiềm thức.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com