webnovel

Chương 13: Vũ khí đáng tin cậy trong Resident Evil 1

Biên tập viên: Nguyetmai

Phương Khải cẩn thận tránh né những đòn tấn công nguy hiểm của Hunter. Tốc độ của nó rất nhanh, hơn nữa đòn tấn công vô cùng sắc bén.

Đây là bản năng săn mồi của Hunter được tích lũy qua nhiều năm, tuy đơn giản nhưng lại vô cùng linh hoạt và hiệu quả.

Nhưng Phương Khải đã đối đầu với Hunter rất nhiều lần, hắn đã sớm làm quen với cách thức săn mồi của nó rồi.

Con Hunter xông về phía trước, muốn dùng bộ vuốt to lớn kia khống chế Phương Khải.

Nếu như bị hai cánh tay to khỏe kia ôm chặt lấy, với sức mạnh của Phương Khải thì không thể thoát khỏi, kết quả cuối cùng của hắn sẽ là bị con Hunter kia cắn đứt cổ.

Trải qua vô số lần chém giết, vô số lần luyện tập giữa ranh giới sống chết đã đủ để Phương Khải nhớ kĩ tất cả đòn đánh của Hunter.

Không chỉ là nhớ kĩ, mọi động tác của Hunter đều được khắc sâu trong đầu Phương Khải, ngay cả những dấu hiệu ra đòn của Hunter cũng vậy.

Dù tốc độ của Hunter rất nhanh nhưng chưa đạt tới cấp độ vượt qua tốc độ phản ứng cực hạn của loài người như Licker. Nhờ vào khả năng dự đoán chính xác luyện tập được sau nhiều lần chiến đấu, Phương Khải chỉ cần chếch người sang một bên là đã tránh được hai cánh tay to lớn của Hunter.

Căn phòng rộng rãi này có đủ không gian cho Phương Khải tránh né những đòn tấn công trực diện của Hunter.

Khi chiến đấu với Hunter có hình thể to lớn thì lựa chọn tốt nhất chính là di chuyển vòng ra phía sau nó. Thừa dịp quán tính lao tới của nó còn chưa hết, Phương Khải lập tức lao tới siết chặt cổ con quái thú từ đằng sau, thanh dao găm trong tay thuần thục đâm thẳng xuống đỉnh đầu nó.

Phụt!

Một dòng máu đỏ sẫm xen lẫn óc phọt ra ngoài!

Con Hunter đau đớn điên cuồng giãy giụa, sức mạnh khủng bố hất bay Phương Khải ra bên ngoài.

Ầm!

Thân thể Phương Khải đập mạnh lên vách tường, một đòn này mạnh tới mức khiến vách tường sau lưng Phương Khải nứt vỡ.

Trái tim tất cả những người đứng xem ở sau như bị bóp nghẹt. Sức mạnh này đã vượt xa loài người quá nhiều!

Khi giãy giụa hất văng một người ra ngoài đã có lực lượng khổng lồ như vậy, nếu như trúng phải một đòn công kích bình thường của nó sẽ có hậu quả như thế nào?

Không cần nghĩ cũng biết đáp án, chết là cái chắc!

Cú va chạm này khiến Phương Khải đầu váng mắt hoa, thân thể tê rần mất hết cảm giác.

Còn con Hunter không ngờ đang đi về phía Phương Khải.

Nó từng bước từng bước đi tới trước mặt Phương Khải, giơ bộ vuốt to lớn lên, sau đó vung mạnh xuống!

"Xong đời!"

Vẻ mặt mấy người đứng xem phía sau chùng xuống, con quái vật này mạnh mẽ tới độ biến thái! Nó bị dao găm đâm vào chỗ hiểm nhưng vẫn chưa chết?

Bọn họ cảm thấy, cho dù Phương Khải mạnh hơn nữa thì e là cũng phải toi mạng.

Nhưng một chuyện khiến bọn họ không thể tin nổi đã xảy ra.

Phương Khải đột nhiên bùng phát, tránh né đòn trí mạng này trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. Không biết từ bao giờ con dao găm đen kịt đã cắm vào cổ họng con Hunter.

Vách tường sau lưng Phương Khải chịu một đòn của Hunter, ầm ầm sụp đổ.

Nhưng lúc này, cuối cùng đôi mắt vẩn đục của Hunter cũng đã mất đi sự linh hoạt. Thân thể to lớn mất hết lực lượng, mềm oặt đổ xuống đất.

"Chết… chết rồi?"

Mấy người đứng sau lưng Phương Khải hít sâu một hơi, tất cả những gì diễn ra trước mắt quả thực quá khó tin.

Con quái vật kinh khủng như vậy trúng ba nhát dao vào chỗ hiểm, chưa kịp phát huy thực lực đã bị Phương Khải đâm chết.

Ba nhát dao giết chết! Ông chủ gần như không hề bị thương!

Sao có thể cơ chứ?

Khi lựa chọn Chris sẽ không thể sử dụng nội khí của võ giả trong game. Bởi vậy, muốn giết những con quái vật này chỉ có thể dựa vào kỹ xảo chiến đấu của bản thân.

Mỗi một dao đều được tính toán kĩ càng, dù thực lực yếu nhưng vẫn có thể dựa vào vài chiêu thức đơn giản chém giết kẻ địch mạnh gấp mấy lần.

Thậm chí không cần sử dụng võ kỹ.

Chuyện này quá khó tin!

Hóa ra còn có cách chiến đấu như thế.

Trận chiến kịch tính này khiến máu trong cơ thể mọi người sôi lên.

Trước đây bọn họ cảm thấy Tống Thanh Phong nghiên cứu ra nhược điểm của Zombie, giết chết được mười mấy con là thiên tài, vậy trong mắt của mọi người hiện giờ, Phương Khải chính là tồn tại giống như thần!

Phương Khải dám dùng dao găm đối đầu với Hunter đương nhiên là có tính toán riêng. Tên trong game của dao găm là dao nhỏ sinh tồn, vì lẽ đó mọi người gọi nó là dao nhỏ.

Là vũ khí cận chiến tiêu biểu nhất trong Resident Evil, không thứ gì có thể làm dao động địa vị của dao găm.

Phạm vi tấn công hạn chế và lực sát thương yếu khiến rất nhiều người không coi nó là vũ khí chính, chỉ lấy ra sử dụng khi dùng hết đạn, bản thân rơi vào những tình cảnh nguy hiểm, khi đó họ rút dao ra là để làm ra chút phản kháng cuối cùng mà thôi.

Nhưng dao găm cũng có một ưu thế mà tất cả các loại vũ khí khác đều không thể sánh được: Không hạn chế số lần sử dụng, đơn giản, nhanh gọn, không khiến kẻ địch xung quanh chú ý.

Đồng thời sát thương của dao găm lên Hunter, chó Zombie rất cao. Shotgun cần khoảng 4 phát súng để giết chết Hunter, dùng dao găm thì cần 5-6 nhát, nói cách khác, sát thương của dao găm lên Hunter đã gần bằng với dùng Shotgun.

Leon, nhân vật chính trong Resident Evil 2 từng nói:

"Trong nhiều tình huống, dao đáng tin cậy hơn súng nhiều."

Chris rất giỏi dùng dao găm, cho dù ban đầu Phương Khải sử dụng không quá thuần thục, nhưng vì để vượt qua cửa ải này, Phương Khải đã điên cuồng luyện tập dùng dao găm trong mấy ngày nay.

Ba nhát dao thần thánh khi trước là đúc kết tất cả kinh nghiệm trong vô số lần liều mạng chiến đấu với Hunter của Phương Khải, đồng thời trong đó có không ít nhân tố may mắn.

"Hóa ra phía sau còn có thứ quái vật mạnh mẽ như vậy?"

Từ Tử Hinh kinh ngạc nhìn màn hình của Phương Khải:

"Không sử dụng võ khí đã giết chết được thứ quái vật này, anh ta làm bằng cách nào vậy?"

Vốn cô còn cho rằng ông chủ chỉ là một người bình thường, nhưng giờ ngẫm lại thì thấy suy nghĩ đó thật buồn cười. Một người bình thường sao làm ra được những thứ thần kỳ như vậy?

"Ông… ông chủ, nó là quái vật gì?"

Tống Thanh Phong dằn nỗi sợ hãi trong lòng xuống, mặt không chút thay đổi, hỏi:

"Là thủ lĩnh của Zombie hả? Sự kiện ăn thịt người do nó gây ra sao?"

"Thủ lĩnh?"

Phương Khải bĩu môi, trên màn hình, hắn vừa đi qua một ngã rẽ thì lại một con Hunter nhảy ra ngoài.

"Mẹ!"

Mọi người sững sờ!

Chuyện quái gì xảy ra vậy? Lẽ nào lại là một con thủ lĩnh? Chẳng lẽ thủ lĩnh trong căn biệt thự này là một cặp anh em quái vật?

Đã có kinh nghiệm rút được từ lần chiến đấu khi nãy, Phương Khải tự tin hơn trước nhiều.

Lần này Phương Khải tốn nhiều thời gian hơn lần trước, nhưng an toàn hơn rất nhiều. Sau một hồi chiến đấu, con Hunter thứ hai cũng bị làm thịt.

Mọi người thấy Hunter không thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho Phương Khải thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra đây chính là quái vật mạnh nhất trong biệt thự?

Chắc sẽ không còn thêm quái vật nào xuất hiện tiếp?

Ngay khi bọn họ đang suy nghĩ như vậy, Phương Khải đi ngang qua một con đường, lại một con Hunter nhảy bổ ra ngoài.

!!!

???

Lại thêm một con?

Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

Hơn nữa họ nhận ra Phương Khải vẫn đang tiếp tục tiến lên, trước mặt không phải một căn phòng mà là hành lang bằng đá, hiển nhiên Phương Khải đã không còn ở trong biệt thự nữa.

Chẳng lẽ hắn đang tới gần hang ổ của quái vật?

Một suy nghĩ khó tin dần xuất hiện trong đầu, chẳng lẽ con quái vật khủng bố này chỉ là…

Lúc này Phương Khải mới nói tiếp, suy nghĩ trong đầu họ đã được khẳng định:

"Hunter, quái quèn vào cuối trò chơi!"

"Quái… quái quèn? Anh nói thứ đó chỉ là hạng tôm tép trong game?"

Tuy rằng từ quái quèn hoàn toàn không thuộc về thời đại này nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện hiểu nghĩa của họ.

Nghe giọng điệu bình tĩnh của Phương Khải thì dường như đây thực sự chỉ là quái quèn.

Nhưng đây là quái quèn thật hả? Quái quèn vào cuối game mạnh tới vậy?

"Ông… ông chủ, ý của anh là sâu trong biệt thự đều là đám quái vật này?"

Hiển nhiên Tống Thanh Phong vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật phũ phàng này, nếu như thứ này chỉ là quái quèn, vậy mấy con Zombie họ từng tự hào giết được thì là thứ gì? Hạng tôm tép không xứng để nhắc tới sao?

Chẳng trách ông chủ chẳng thèm quan tâm tới tiến trình chơi game của họ, người ta là cao thủ chân chính, sao vừa mắt với mấy chiêu trò vặt vãnh trong game của họ chứ?

Mặt mọi người đều nóng bừng.

Có điều...

Liệu mình có thể học kinh nghiệm đối phó với Hunter của ông chủ hay không? Đến khi đó cũng dùng dao găm làm thịt Hunter!

Vừa nghĩ tới đây, mắt bọn họ sáng rực, mở thật lớn nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Ông chủ, theo lời anh nói thì rất có thể sẽ gặp phải hai con quái vật xuất hiện cùng lúc sao?"

Lâm Thiệu hỏi một vấn đề khiến mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.

"Gặp phải hai con?"

Phương Khải lấy một khẩu súng lục màu trắng bạc từ trong túi đeo sau lưng ra. Khẩu súng này lớn hơn súng lục bình thường, nòng súng dài hơn hẳn những loại súng lục bình thường. Thân súng mang theo sự lạnh lẽo như muốn bộc lộ ra tất cả sự phi phàm của nó.

"Khẩu Magnum trong tay tôi không biết nói đạo lý đâu."

Phương Khải nhếch mép, khi con Hunter lao tới, hắn bóp cò súng. Một tiếng đạn nổ lớn vang lên.

Đoàng!

Con Hunter bổ nhào tới thì bị phát súng này bắn bay ngược về phía sau, trên người xuất hiện một lỗ máu to tướng.

Mọi người đều giật mình.

Con Hunter chưa kịp đứng dậy thì đã chịu thêm một viên đạn nữa.

Lúc này con Hunter mới ngã xuống đất, chết hẳn.

"Khẩu súng này..."

Hai viên đạn bắn chết một con Hunter mạnh mẽ, mọi người đều đỏ mắt nhìn khẩu súng lục hình dáng kỳ lạ trong tay Phương Khải.

Nếu như không phải cách một màn hình, bọn họ đã xông tới cướp đoạt khẩu súng uy lực vô song này

"Ông chủ, khẩu súng này tên gì vậy?"

"Khẩu Magnum."

Đúng vậy, đây chính là khẩu Magnum nổi tiếng trong Resident Evil. Đương nhiên khi còn bé, Phương Khải toàn gọi khẩu Magnum là súng lục.

Thực tế thì Magnum là tên gọi tắt, vốn dĩ đây là một loại súng nòng lớn bắn đạn Magnum giống như khẩu Desert Eagle nổi tiếng của công ty vũ khí Magnum Research.

Phương Khải dùng khẩu Magnum bắn hai phát, sau đó cất vào trong ba lô.

"Ông chủ, sao anh cất súng đi vậy?" Lâm Thiệu lên tiếng hỏi.

Uy lực của khẩu súng này mạnh tới vậy, cần gì phải mạo hiểm dùng dao găm chứ?

"Có thể là do đạn hiếm."

Tống Thanh Phong nhíu mày, hiển nhiên cậu ta cũng đồng cảm với chuyện này.

Với tiến độ của cậu ta trong game thì đã bắt đầu cảm nhận được nguy cơ thiếu đạn.

Tống Thanh Phong nói không hề sai, đạn súng Magnum đều rất quý giá, dùng một viên là thiếu một viên. Bởi vậy nếu không gặp phải nguy hiểm thực sự, hắn cũng không muốn lãng phí.

Chương tiếp theo