Đây chính là một cuộc chiến bằng máu.
Tần Trung vẫn rất băn khoăn, muốn dùng lí lẽ để thuyết phục. Ngoài cửa, có thủ hạ đến bẩm báo: "Cậu Sáu, cô Bảy đến."
"Anh Sáu." Tần Tiêu Dật không chờ trả lời đã đi thẳng vào: "Em đưa một người đến cho anh."
Phía sau cô còn có một người đi theo.
Là Tần Tả: "Cậu Sáu."
Thời Cẩn ngẩng đầu, con ngươi tối đen, màu mắt u ám: "Cô bỏ cô ấy lại rồi tự mình chạy thoát?"
Tần Tả không giải thích một câu: "Tần Tả cam nguyện chịu phạt."
Không khí đột nhiên trầm xuống.
Ngón tay anh vuốt nhẹ cò súng, sự âm u trong mắt lúc chìm lúc nổi.
Tần Tiêu Dật kéo Tần Tả ra phía sau: "Không trách Tần Tả được, là Sênh Sênh giúp cô ấy trốn ra." Cô sợ nếu cô không giải thích hai câu thì Thời Cẩn sẽ bắn Tần Tả: "Đằng Minh đối xử với Sênh Sênh không tệ cho nên sẽ không tổn thương đến cô ấy, nhưng Tần Tả ở lại nơi đó thì ngược lại sẽ bị bó tay bó chân."
Lời cô nói là thật.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com