"Bác Mỹ, qua đây!"
Khương Bác Mỹ cắn một chiếc váy đi qua.
Thời Cẩn ngồi xổm xuống, vỗ đầu Khương Bác Mỹ: "Tôi chỉ tới tìm chó thôi, hai người cứ tiếp tục đi."
Nói xong, anh khoác vai Khương Cửu Sênh rời đi, con chó phốc sóc béo tròn trắng muốt ngậm một chiếc váy màu xanh ngọc vội bám theo đuôi. Tần Minh Châu không nói lời nào cũng đi theo bọn họ, còn Tần Tiêu Chu thì khá chân thành quay đầu hỏi một câu: "Ba, có cần con giải tán hiện trường giúp ba không?"
Tần Hành tức điên người ném một cái gối sang: "Cút!"
Được thôi, thì hắn cút vậy.
Ra khỏi khu nhà mái bằng, Thời Cẩn quay lại nhìn Tần Tiêu Chu: "Xử lý sạch tang chứng vật chứng đi."
Anh chỉ vào cái váy mà con chó phốc sóc đang ngậm kia.
Khương Bác Mỹ sủa gâu một tiếng rồi nhè chiếc váy ra, dùng mõm cọ vào thảm cỏ trên đất, dáng vẻ rất ghét bỏ.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com