Kiều Nhã Hi tự lẩm bẩm.
Nhưng Phong Ngự Nam lại khiếp sợ không nói nên lời.
Anh muốn nói với cô rằng, đây là miếng ngọc bội có một không hai trên đời.
Anh vẫn nhớ đúng là năm đó anh đã nói như vậy, vậy chẳng lẽ, từ trước đến nay, anh đã nghĩ sai rồi sao?
Để chứng minh điểu này, Phong Ngự Nam cẩn thận bế cô ra khỏi xe, bế vào biệt thự, cuối cùng đặt cô lên sofa.
Anh quỳ một chân trước mặt cô, nói với cô: "Em suy nghĩ kỹ lại được không? Em có biết Ôn Cảnh Viên không? Năm năm trước em đã từng đến Ôn Cảnh Viên hay chưa? Có phải mười bốn năm trước em đã từng đến núi Lam Tước không?"
"Tôi đã quên rồi."
"Tại sao lại quên? Ban nãy em còn nói em nhớ ra rồi."
"Năm năm trước tôi bị tai nạn giao thông nên đã quên đi nhiều chuyện, chỉ cần tôi nhớ đến là đầu sẽ đau." Kiều Nhã Hi đỡ đầu, nhíu mày.
Cuối cùng Phong Ngự Nam cũng biết, thì ra năm năm trước cô đã bị mất trí nhớ.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com