"Anh ăn đi! Tôi không đói lắm." Uyển Đậu nói.
"Ừ, vậy anh không khách sáo nữa nhé."
Mộc Thần Quang quét sạch, cuốn hết phần lớn món ăn và canh vào bụng. Cậu ta ăn rất no, lúc buông bát đũa xuống, còn ợ một cái với vẻ hài lòng: "Ôi, quả thực quá ngon!"
Uyển Đậu cũng đã ăn xong, cô buông bát đũa rồi hỏi: "Đã bao lâu anh không ăn cơm như thường?"
"Từ sau khi em đi." Mộc Thần Quang thành thật trả lời.
"Anh là tên ngốc à? Anh không thể về nhà ăn hả?" Uyển Đậu không nhịn được, muốn mắng cho cậu ta một trận. Đúng thật là ngu ngốc! Cô đi rồi, ngay cả cơm mà anh ta cũng không ăn cho đàng hoàng nữa.
"Em đi thì anh đâu còn nhà nữa?"
Mộc Thần Quang hỏi ngược lại.
Nghe cậu ta nói vậy, Uyển Đậu sững sờ trong giây lát, cảm giác buồn bã, chua xót dâng lên trong lòng.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com