Đến khi hai tên vệ sĩ kia đi tới gần đó, cô lại ngụp vào trong nước.
Hai người đã tìm khắp vườn hoa, nhưng không thấy Tiêu Vũ Thiên đâu, hơn nữa có thể xác định Tiêu Vũ Thiên vẫn còn ở trong này, chưa rời khỏi khách sạn.
Lúc này bọn họ nhìn thấy Mã Hạo Đông đang đứng ở bên hồ bơi, vì vậy đi qua hỏi: "Chào anh, anh có thấy một người phụ nữ, cao tầm như này, mặc quần áo màu xanh không?"
Mã Hạo Đông nhìn bọn họ, sau đó nói: "Có thấy, cô ta chạy về hướng kia."
"Vâng, cảm ơn anh."
Hai người chạy về phía mà anh ta chỉ để tìm người, dưới mặt nước vẫn không hề có động tĩnh gì, Mã Hạo Đông nói: "Người đã đi rồi, ra đi!"
Tiêu Vũ Thiên cuối cùng cũng ló đầu lên. Sau khi chắc chắn đám hộ vệ thật sự đã đi ra ngoài, cô mới bơi tới bên bờ.
"Cảm ơn tôi như nào đây?" Mã Hạo Đông cong môi lên hỏi.
Tiêu Vũ Thiên nhớ tới chuyện anh ta lợi dụng mình lần trước, không nhịn được trợn mắt: "Để tôi lên đã rồi nói!"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com