Hoắc Tam Nghiên rất tức giận. Cô đã nhận định rằng anh ta bỏ thuốc độc vào trong thức ăn của mình.
"Nghiên Nghiên! Em hãy nghe anh giải thích đi. Anh thật sự không có ý xấu đâu. Anh chỉ muốn tốt cho em thôi..." Diệp Tầm cố gắng giải thích về cách làm của mình.
Nhưng làm sao Hoắc Tam Nghiên có thể nghe lọt tai được chứ? Cô đã giận tới mức không thể suy nghĩ rõ ràng được nữa: "Anh! Anh ra ngoài đi! Tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa! Anh thích đi đâu thì tới chỗ đó đi! Nói chung là đừng để cho tôi phải tiếp tục nhìn thấy anh nữa!"
Bây giờ Hoắc Tam Nghiên đặc biệt phẫn nộ và kích động. Cô không ngừng đuổi Diệp Tầm đi. Anh ta căn bản không có nổi cơ hội ở lại đây, chứ đừng nói tới chuyện giải thích.
Thấy Diệp Tầm không chịu đi, Hoắc Tam Nghiên đứng lên cầm lấy hoa quả để trên tủ đầu giường ném về phía anh ta.
"Cút! Anh cút ngay cho tôi! Có thể cút được bao xa thì cút đi! Anh quá biến thái rồi!"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com