Cứu Anh Bảo, còn đưa cô bé về đây, Diệp Tầm thật không biết phải cảm ơn người ta thế nào cho đủ.
Anh Bảo lắc đầu: "Con không biết, Bảo Bảo chỉ biết, chú ấy cực kỳ đẹp trai!"
Diệp Tầm: "..."
Hoắc Tam Nghiên: "..."
Đúng là đồ trẻ con háo sắc!
Dù sao bây giờ cô bé cũng quay lại rồi, hai người cuối cùng cũng yên tâm, quyết định đưa cô bé về nhà.
Trên đường về, Diệp Tầm liên tục dặn dò: "Sau này dù là ai trong chúng ta trông coi cô bé, cũng không được để cô bé rời khỏi tầm mắt của chúng ta, một giây cũng không được!"
Hoắc Tam Nghiên đã có bài học để đời, ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi."
"Chuyện hôm nay coi như bỏ qua, sau khi chúng ta về, ai cũng không được nói ra. Đừng khiến cho papi mommy của con lo lắng, được chứ?"
Diệp Tầm lại dặn dò Anh Bảo.
"Thụ Diệp Đại Đại, con hiểu rồi, Bảo Bảo sẽ không nói đâu."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com