Trong lúc hai người phụ nữ đang giằng co, Anh Bảo đứng ra, hai tay chống lên hông, nói với Trần Vân Lộ: "Bà nội, nếu sau này bà không mắng mẹ nữa, cũng không tìm thêm mẹ mới cho Bảo Bảo, bằng lòng làm một bà nội ngoan thì chúng cháu có thể tha thứ cho bà."
"Sẽ không có, sẽ không có đâu. Bà nội sẽ không làm chuyện gì xấu nữa, bà nội sẽ nghe lời Tiểu Anh Đào."
Trần Vân Lộ cảm động đến rơi nước mắt, dang hai tay ra: "Anh Đào, cháu để bà nội ôm cháu một cái được không?"
Anh Bảo quay đầu nhìn mẹ, mẹ không nói gì thì nghĩa là ngầm cho phép rồi.
Cô bé đi tới bên cạnh Trần Vân Lộ. Bà ôm cháu gái vào lòng mà nước mắt trào ra.
Nếu trước kia bà không tự tìm đường chết thì chắc chắn sẽ được ôm cháu gái mỗi ngày, sống cuộc sống tốt đẹp rồi. Ôi, tất cả đều tại bà cả.
Trần Vân Lộ ôm cháu, nói với Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi, về sau mẹ sẽ không phản đối chuyện giữa con và Vân Thâm nữa. Các con muốn cưới ở đâu cũng được."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com