Một khi trẻ con khỏe hơn một chút là không thể yên tĩnh được, thế nhưng cô bé không hề ý thức được rằng, nhảy trên một cái giường bệnh chật hẹp như thế này sẽ có hậu quả gì.
Chẳng những không tốt cho vết thương trên đầu cô bé, lại còn dễ dàng bị ngã.
Khi thấy Anh Bảo nhảy đến mép giường bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, Hoắc Vân Thâm vội buông cái chậu ở trong tay ra, trái tim nhảy vọt lên cổ họng: "Anh Đào, cẩn thận!"
Anh Bảo nhảy lên, thế nhưng một chân lại đạp hụt, cả thân thể nhỏ bé không kìm được mà rơi xuống dưới.
"A..."
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, thấy con gái sắp ngã xuống, Hoắc Vân Thâm xông lên trước, thân thể áp sát mặt đất, cuối cùng thành công đỡ được con gái.
Anh Bảo không ngã xuống đất mà ngã lên một cái đệm thịt mềm mại. Cô bé nằm nhoài trên ngực của ba mình, bàn tay nhỏ nắm chặt vào quần áo của anh.
"Anh Đào, con không sao chứ? Con có sao không?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com