"Ý của ai thì có quan trọng không? Anh Cả, anh nói đúng, giữa chúng ta từ khi vừa sinh ra đã định trước là quan hệ cạnh tranh."
Anh hít sâu một hơi, buồn bã nói: "Lúc trước tôi luôn nhường nhịn anh. Nhưng sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.
"Đây cũng là một lần cuối cùng tôi gọi anh là anh Cả, từ nay về sau, chúng ta cắt đứt ân nghĩa, không còn là anh em nữa.
"Nể tình anh vẫn là người họ Hoắc, tôi cho anh mấy chữ, tự giải quyết cho tốt."
Hoắc Vân Thâm nói xong lời này thì đi thẳng ra khỏi phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Bây giờ, anh đã hoàn toàn nhìn rõ con người của Hoắc Cảnh Đường, anh sẽ không có ngu ngốc tới mức lại sai lầm mà tin tưởng anh ta nữa, càng không để cho anh ta có cơ hội hại mình.
Bỏ đi Vân Hải không phải là thất bại với Hoắc Vân Thâm, mà có ý nghĩa là một lần nữa mở ra một hành trình mới.
Anh biết với năng lực của mình có thể sáng lập ra một "Vân Hải" mới.
Lần này, anh sẽ chỉ chiến đấu vì Hứa Hi Ngôn.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com