Hàn Sâm thầm cười khổ, chỉ đành phải la lớn: "Ông Tuyết, ông khoan đi đã, tôi đang chuẩn bị đánh hạ thành bảo hộ Huyết Hà cứu các ông ra, những tin tức này rất quan trọng đối với tôi."
Nghe Hàn Sâm nói vậy, Tuyết Vu Thành xoay đầu lại: "Chàng trai trẻ, cậu không biết thành bảo hộ cấp đế kinh khủng thế nào đâu, đừng xằng bậy, truyền lời về cho nhà họ Tuyết là được, chắc chắn nhà họ Tuyết sẽ hậu tạ."
Dứt lời, thuyền xuôi dòng mà đi, chẳng mấy chốc đã biến mất ở hạ du trên Huyết Hà cuồn cuộn.
Hàn Sâm buồn bực không thôi nhưng cũng biết chuyện này không trách Tuyết Vu Thành được. Ông ấy ở trong vùng đất được thần bảo hộ quá lâu, không biết gì về tình hình bây giờ ở Liên minh, lần gần nhất gặp được con người cũng đã vào hai ba năm trước, tất nhiên không biết chuyện Hàn Sâm đánh hạ thành bảo hộ đại đế.
Hàn Sâm không biết phải làm sao, đành đợi đến lúc trời tối, sau đó khoác áo choàng Bóng Đêm lẻn vào trong thành bảo hộ Huyết Hà để thám thính tình hình.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com