"Không được." Hàn Sâm đẩy mặt Chu Vũ Mị ra, tự ý ngồi xuống ghế nằm.
"Tại sao? Tôi có thể trả phí cho anh mà." Chu Vũ Mị vội la lên.
"Không được là không được, không có tại sao." Hàn Sâm hờ hững nói.
"Anh..." Chu Vũ Mị vừa giận vừa vội, hận không thể nhào tới cắn Hàn Sâm một cái, nhưng thứ nhất cô biết mình không phải là đối thủ của hắn, thứ hai cô còn muốn hắn dẫn mình ra ngoài.
"Anh hai, nếu trước kia em gái có gì không phải với anh, anh có thể nể mặt em còn nhỏ mà tha thứ cho em được không?" Chu Vũ Mị nén kích động muốn bóp chết Hàn Sâm, cố làm ra vẻ đáng yêu lắc lắc cánh tay hắn.
"Được, tôi tha thứ cho cô." Hàn Sâm gật đầu nói.
"Tốt quá, nếu anh hai dẫn em ra ngoài, nhất định em sẽ báo đáp anh thật tốt, khi nào chúng ta ra ngoài vậy?" Chu Vũ Mị thật sự ở đây đến phát điên rồi.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com