webnovel

第二十七章 Cứu với!

Biên tập viên: Nguyetmai

"Thú hồn thú cưng là cái gì đây? Không phải là chỉ để ngắm thôi đấy chứ? Lần này mình bị ăn cú lừa từ Tần Huyên rồi, thú hồn thế này thì làm được trò trống gì đây?"

Hàn Sâm cảm thấy buồn bực, tiện tay giết con Đồng Nha Thú đang đuổi theo Tam Nhãn Miêu biến dị. Hắn đang định thu hồi thú hồn Tam Nhãn Miêu biến dị thì đã thấy nó tót đến bên cạnh thi thể Đồng Nha Thú kêu meo meo, thèm thuồng đến chảy cả dãi.

"Muốn ăn thì ăn đi."

Hàn Sâm nhìn Tam Nhãn Miêu với vẻ tò mò, bình thường thì thú hồn vật cưỡi và thú hồn chiến đấu không cần ăn gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi trong không gian triệu hồi một thời gian là có thể tự động khôi phục lại.

Tam Nhãn Miêu biến dị nghe Hàn Sâm ra lệnh thì bổ nhào vào thi thể Đồng Nha Thú vừa cào vừa cắn, nhưng hàm răng và móng vuốt của nó chưa đủ sắc bén, nên mãi vẫn không cắn thủng được da của Đồng Nha Thú.

Hàn Sâm buồn bực dùng dao găm xẻ con Đồng Nha Thú đó ra, cắt thịt thành miếng nhỏ đút cho Tam Nhãn Miêu biến dị.

Con vật nhỏ này đúng là háu ăn, nhìn nó nhỏ như bàn tay vậy thôi, nhưng lại có thể ăn sạch một con Đồng Nha Thú lớn gấp đôi hình thể của nó. Cũng chẳng hiểu là nó ăn kiểu gì mà được thế, một lúc sau bụng đã căng tròn, nằm ềnh ra trên mặt đất không nhúc nhích nổi, Hàn Sâm còn sợ nó bị vỡ bụng mà chết.

Hàn Sâm bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp thu hồi Tam Nhãn Miêu biến dị lại, lần sau về Liên minh sẽ lên mạng tra xem rốt cuộc thú hồn dạng thú cưng có tác dụng gì.

Sinh vật biến dị cũng không dễ tìm thấy như vậy, Hàn Sâm vào núi đã hơn nửa tháng nhưng cũng không gặp con sinh vật biến dị nào. Trên đường đi hắn đã ăn không ít thịt sinh vật nguyên thủy, giúp hắn đột phá cửa ải 90 điểm gen nguyên thủy, sắp đạt điểm tối đa.

Một mình đi săn giết dị sinh vật ở nơi rừng thiêng nước độc thế này vốn là chuyện vô cùng buồn tẻ, thế nên lúc nghỉ ngơi, Hàn Sâm thường triệu hoán con Tam Nhãn Miêu biến dị kia ra chơi đùa và cho nó ăn, xem như tìm việc mua vui cho bản thân.

Có bộ giáp Hắc Giáp Trùng bảo vệ, lại thêm chỉ săn giết sinh vật nguyên thủy bình thường nên Hàn Sâm cũng nhân cơ hội này để tăng kinh nghiệm thực chiến Ác Quỷ Quấn Thân.

Ngoài chuyện vẫn chưa vận dụng thành thạo ra thì môn võ này đúng là rất tiện dụng, nhất là một vài thủ pháp có thể bắt, khóa, nắn gân, bẻ xương, khiến dị sinh vật mất đi sức chiến đấu trong thời gian ngắn.

Nhưng vì không thành thạo nên lúc cận chiến vẫn khá nguy hiểm, có nhiều lần Hàn Sâm ra chiêu không đúng, nếu không phải nhờ có bộ giáp Hắc Giáp Trùng bảo vệ thì đã bị dị sinh vật giết chết rồi.

Hắn lần mò giữa rừng sâu núi thẳm suốt một tháng, mãi mà vẫn không tìm được một sinh vật biến dị nào, nhưng khả năng dùng Ác Quỷ Quấn Thân để thực chiến của hắn đã tăng mạnh khi chiến đấu với các loài dị sinh vật.

Sau đó, Hàn Sâm không cần dựa vào bộ giáp thần huyết vẫn có thể thoải mái giết chết sinh vật cấp nguyên thủy.

Còn có một thu hoạch lớn hơn nữa, ấy chính là gen nguyên thủy của hắn cuối cùng cũng max điểm.

Mấy tháng trước mình còn phải liều mạng vì điểm gen bình thường, nay đã max gen nguyên thủy, tâm trạng của Hàn Sâm tốt hơn hẳn, hắn nhặt một đống củi, nhóm lửa nướng thịt ăn.

"Cứu tôi… Cứu tôi với…"

Hàn Sâm đang chén thịt nướng cùng thú cưng Tam Nhãn Miêu biến dị được hắn đặt tên là "Meow-kun" thì đột nhiên thấy một thanh niên mặc quần áo rách rưới cắm đầu chạy về phía này, vừa chạy vừa la hét cứu mạng.

Hắn vội vàng đứng dậy nhìn về phía người thanh niên kia, chỉ mới nhìn thoáng thôi hắn lập tức thu lấy Meow-kun, ném cả thịt nướng, quay người bỏ chạy.

"Người anh em phía trước ơi, cứu mạng với, tôi cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được."

Người thanh niên đằng sau vừa chạy vừa gọi Hàn Sâm.

"Tiền đấy thì anh giữ lại mà dùng đi."

Hàn Sâm liều mạng chạy tiếp, chẳng thèm quay đầu lại.

Có núi vàng đi nữa thì cũng phải còn sống mới tiêu được, sau lưng thanh niên kia có hơn trăm con Mãnh Duẫn Thú đang đuổi theo. Mặc dù Mãnh Duẫn Thú chỉ là sinh vật cấp nguyên thủy, nhưng con nào con nấy đều nặng hơn mười tấn, da dày thịt béo, còn đáng sợ hơn cả xe tăng, nếu bị chúng húc trúng hoặc đạp phải thì bẹp ruột chứ chẳng chơi, mặc giáp thần huyết cũng thế, huống hồ gì chỗ kia phải có hơn cả trăm con.

Đừng nói là Hàn Sâm, cho dù là Tần Huyên, Thần Thiên Tử hay Quyền Ca mà gặp bầy Mãnh Duẫn Thú đang nổi điên xông tới như thế này thì cũng chỉ có nước cụp đuôi chạy trối chết thôi.

"Người anh em ơi, đừng chạy nhanh thế, kéo tôi một đoạn đi, tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của anh, ngày sau chắc chắn sẽ hậu tạ mà."

Thanh niên đằng sau lại gọi Hàn Sâm, lúc này hắn đã thở không ra hơi nữa.

"Anh đây còn khó giữ mạng, chú em tự cầu nguyện cho bản thân đi."

Hàn Sâm liều mạng chạy một hồi, thấy trước mặt là vách núi, bên cạnh có dây leo thô to rủ xuống, hắn lập tức chụp lấy dây leo rồi trèo lên.

Ưu điểm của việc luyện tập Ác Quỷ Quấn Thân và thân thể đã cường hóa lập tức được thể hiện ra. Chỉ loáng cái mà Hàn Sâm đã leo lên được mười mấy mét, nhảy lên một mỏm đá rộng vài mét chìa ra giữa vách núi.

Thanh niên phía sau thấy Hàn Sâm làm thế thì cũng cắn răng chạy tới, chụp lấy dây leo muốn trèo lên.

Không biết là thân thủ của hắn ta quá tệ hay là kiệt sức vì vừa chạy xong, mới trèo một hai cái đã bị hụt chân tụt xuống.

"Người anh em, cứu tôi với!"

Thấy đàn Mãnh Duẫn Thú đã vọt đến gần, thanh niên kia cũng sắp khóc tới nơi.

"Nắm chắc vào."

Hàn Sâm chụp lấy sợi dây leo mà người thanh niên kia đang cầm rồi kéo mạnh lên.

Người nọ lập tức mừng rỡ, nương theo sức kéo của Hàn Sâm, hai chân đạp vách đá leo lên, được chừng mười mét thì bỗng nghe thấy tiếng bầy Mãnh Duẫn Thú bên dưới ầm ầm chạy tới húc mạnh vào vách núi.

Hàn Sâm và người thanh niên nọ đều cảm giác vách núi rung chuyển, hai người kẻ kéo kẻ trèo, cuối cùng cũng lôi được hắn ta lên chỗ bệ đá.

Sau khi lên đến nơi, người thanh niên kia ngã ngửa ra thở hồng hộc, không nói được câu nào.

"Anh bạn đã làm chuyện trời đánh thánh đâm gì mà khiến cả đàn Mãnh Duẫn Thú này liều mạng đuổi giết anh thế?"

Hàn Sâm nhìn đàn Mãnh Duẫn Thú đang ra sức húc mạnh vào vách núi bên dưới, húc xong cũng không chịu bỏ đi mà ngửa cổ rống lớn với hai người bọn họ, tiếc là hình thể còn cồng kềnh hơn cả voi của chúng không thể leo lên được.

"Đừng nhắc đến nữa, đúng thật là xui tám đời."

Thanh niên kia thở lấy hơi xong thì rút một hộp thuốc lá thơm ra châm một điếu, sau đó ném cho Hàn Sâm một điếu.

"Lâm Bắc Phong này sẽ nhớ kĩ ơn cứu mạng của anh, khi nào quay lại thành bảo hộ thì tôi sẽ hậu tạ thỏa đáng."

"Tốt nhất là đưa tiền mặt nhé."

Nhìn điếu thuốc trong tay thì Hàn Sâm biết ngay thanh niên này là kẻ có tiền rồi, một hộp thuốc lá thơm Hắc Sâm Lâm này phải hơn chục ngàn, không phải thứ mà người thường hút nổi, chẳng cần khách sáo với những kẻ có tiền làm gì.

Chương tiếp theo