"Tổng giám đốc Tần cứ tự nhiên…" Hoắc Miên cười quyến rũ.
"Đã vậy rồi thì tôi đây không khách sáo nữa."
Thoáng chốc, ánh mắt Tần Sở đã tràn ngập dục vọng và vẻ bí ẩn, anh cứ thế cuốn Hoắc Miên đi như một cơn cuồng phong bão táp.
Sự vui vẻ qua đi, cô chỉ cảm thấy kiệt sức. Cuối cùng, Tần Sở đành phải ôm cô về phòng.
Tần Sở đi rất chậm, vì chân anh vẫn còn bị thương, nhưng anh lại không muốn để Hoắc Miên lo lắng, cho nên dù đầu gối có bắt đầu đau thì vẻ mặt anh vẫn rất bình thường.
Trong phòng ngủ chính.
Hoắc Miên nhẹ nhõm nằm trong khuỷu tay Tần Sở.
Tần Sở kiên nhẫn vuốt mái tóc dài đang tán loạn cho cô.
"Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất, em có mua quà cho chồng này."
Hoắc Miên vội vàng xuống giường, cầm túi giấy bên cạnh.
"Quà? Sao đang yên đang lành lại đưa anh quà?" Tần Sở hỏi.
"Em muốn tặng thì tặng thôi, nào cần phải có nhiều lý do?"
"Vợ, em không định xin xỏ gì anh đấy chứ?" Tần Sở cố ý trêu chọc cô.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com