"Cho nên... Cô cũng thông cảm với tôi sao?" Hoắc Nghiên Nghiên thấp giọng hỏi.
"Thông cảm cũng được, thương hại cũng tốt, bây giờ cô sống không tốt... Hơn nữa còn có con gái phải nuôi, tôi cũng không dám nói cô tới chỗ tôi có tốt hơn không, nhưng chí ít tôi có thể cho cô điều kiện tốt hơn bây giờ rất nhiều... Đương nhiên nếu như cô cảm thấy ăn nhờ ở đậu không thoải mái thì coi như tôi chưa nói gì, tôi chỉ thật sự muốn giúp cô thôi."
"Tôi biết... Chỉ là tôi... thôi để tôi nghĩ đã, cám ơn cô trước..." Sau đó Hoắc Nghiên Nghiên nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
"Tôi phải đi rồi."
"Ừ." Hoắc Miên gật đầu.
"Hoắc Miên, cảm ơn."
"Cô đã nói rồi." Hoắc Miên mỉm cười.
"Tôi sẽ cân nhắc đề nghị của cô."
"Ừ, nếu như cần tiền thì cũng có thể nói với tôi, đương nhiên là tôi cho cô mượn, sau này phải trả..." Hoắc Miên biết lòng tự ái của Hoắc Nghiên Nghiên rất mạnh, cô sẽ không đối xử với cô ta như đang bố thí.
"Tôi hiểu."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com