"Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Do do dự dự có thể làm được chuyện lớn không? Hai đứa không hỏi thì sao biết Tiểu Miên chắc chắn sẽ từ chối chứ? Chuyện này cứ giao cho cha... Hai đứa cũng đừng bận tâm."
Một câu nói của ông cụ Tô đã quyết định chuyện này. Ông Tô và bà Tô nhìn nhau, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nếu mọi chuyện có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi, vấn đề là mối quan hệ giữa Tô Ngự và Hoắc Miên không hề đơn giản như vậy...
Để trút đi sự mệt mỏi cả ngày, Hoắc Miên ngâm mình tắm trong bồn hoa hồng. Lúc đi ra, hai đứa con của cô đã ngủ say.
"Mẹ, hai đứa nó ngủ hết rồi sao?" Hoắc Miên thấp giọng hỏi.
Dương Mỹ Dung gật đầu: "Ừ, Đậu Đinh thì dễ dỗ, một lúc là ngủ ngay. Bố Đinh thì khó dỗ hơn, đôi mắt chuyển động liên tục, vừa nhìn liền biết là một đứa bé lanh lợi. Mẹ mở bài nhạc piano êm dịu cho nghe một lúc là buồn ngủ, sau đó thì nó ngủ mất rồi."
Hoắc Miên mặc áo tắm, nghiêng đầu dựa vào vai của mẹ mình.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com