Ông cụ Tô khoát tay: "Không trách cháu, ông cũng không ngờ được lại có người dám ra tay trắng trợn với cháu như vậy. Là ông sơ suất, sớm biết vậy thì nên đề phòng kín kẽ hơn nữa mới đúng. Hai vệ sĩ kia cũng không có vấn đề gì, bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, tố chất cơ thể rất tốt, vị trí bị trúng đạn cũng không phải chỗ hiểm, sẽ hồi phục nhanh thôi, cháu đừng bận tâm nhiều quá... Ngược lại là cháu ấy, bị thương nhưng không thể tiêm thuốc tê, lại còn cắn răng chịu đựng... Cô bé lợi hại lắm."
Lúc ông cụ Tô đi vào xem tình hình của Hoắc Miên thì bác sĩ quân y đang bôi thuốc cho vết thương ở trên chân của cô.
Vì đang mang thai nên cô không thể dùng thuốc tê thế nên lúc xử lý vết thương sẽ phải chịu đựng đau đớn.
Hoắc Miên vẫn cắn răng, không hề nhíu lông mày lấy một lần, cứ kiên trì như vậy từ lúc sát trùng vết thương cho đến lúc thay thuốc xong.
Ông cụ Tô quả thật tán thưởng sự kiên cường của đứa bé này...
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com