"Không cần anh phải chúc mừng." Hoắc Miên lạnh lùng từ chối lời chúc mừng của Hoắc Tư Khiêm.
Anh ta nheo mắt lại, mỉm cười…
Sau đó chầm chậm đi về phía Hoắc Miên, lúc này cô lại cảm thấy hoảng sợ, vô thức lùi về phía sau, nắm lấy góc áo của Tô Ngự…
"Đừng lại gần cô ấy…" Tô Ngự tức giận cảnh cáo.
"Cậu Tô lo lắng gì chứ… Tôi cũng chỉ là lâu không gặp em gái Tiểu Miên của mình, nên rất nhớ cô ấy mà thôi…"
"Không cần cậu giả vờ… Cút đi."
Tô Ngự hơi nhíu mày, tỏ rõ thái độ không hề khách sáo với Hoắc Tư Khiêm, dường như anh ta có thể ra tay bất kỳ lúc nào vậy.
Hoắc Tư Khiêm cũng thấy Tô Ngự phẫn nộ, nên khi còn cách Hoắc Miên khoảng hai mét thì anh ta dừng lại, sau đó mỉm cười nhìn Hoắc Miên.
"Dưỡng thai cho tốt nhé… Ăn nhiều vào."
Nói xong, Hoắc Tư Khiêm quay lại xe mình, nổ máy rời đi.
Lúc Tô Ngự quay đầu lại thì thấy sắc mặt Hoắc Miên hơi khó coi…
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com