Dương Mỹ Dung hơi ngượng ngùng: "Mẹ nghĩ mình uống không hết nên lấy cho mợ của con."
"Mẹ… Tại sao mẹ lại mau quên đến thế chứ, nhớ năm xưa bọn họ đối xử với gia đình của chúng ta như thế nào?" Chí Tân hơi tức giận.
"Bỏ đi, Chí Tân, mẹ cho thì cho, không sao cả, mấy thứ này đều không quan trọng."
Hoắc Miên nhìn ra được mẹ mình làm như vậy là vì nhớ thương người nhà.
"Chỉ là… mẹ đối xử tốt với bọn họ như vậy, bọn họ sẽ nhớ tới lòng tốt của mẹ sao?" Đây mới là điều mà Hoắc Miên lo lắng nhất.
Gia đình nhà cậu của Hoắc Miên đúng là hoa lạ, rất biết cách 'gió chiều nào che chiều đấy', bạn có tiền thì đối xử tốt với bạn, bạn không có tiền thì tránh bạn cho thật xa.
"Ài… mẹ không có ý định để cho bọn họ biết ơn cái gì, chỉ là ông bà ngoại con đều qua đời rồi, ngoại trừ hai chị em con ra, thì cậu con chính là người thân duy nhất của mẹ…"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com