Thiên Phúc Uyển.
Lúc Hoắc Miên lái xe đến, mẹ cô cũng vừa ăn xong, đang quét dọn.
"Mẹ…"
"Tiểu Miên về rồi à?"
"Vâng, mẹ… Tú Bình đâu ạ?" Hoắc Miên nhìn xung quanh, hỏi dò.
"À, Tú Bình đi rồi…" Dương Mỹ Dung vừa lau nhà vừa nói.
"Dạ? Đi rồi ạ? Sao lại đi ạ?"
"Con bé nói tìm được việc rồi, cung cấp chỗ ăn chỗ ở, một tháng năm nghìn, mẹ cảm thấy cũng được, bèn để con bé đi. Bằng không, cứ ở lì lại đây cũng chẳng có nghĩa lý gì, chẳng khác gì ngồi tù…"
"À…" Hoắc Miên gật đầu, không nói thêm gì nữa.
"Phải rồi, mẹ tìm được mấy món đồ trang sức kia rồi, Tiểu Miên ạ."
"Tìm được rồi ư? Tìm được ở đâu thế ạ?"
Thật ra Hoắc Miên đã hiểu rõ từ lâu, Dương Tú Bình sợ ngồi tù, chắc chắn không dám không đi chuộc số đồ trang sức đó về.
Đồ trang sức thật ra cũng chẳng đáng là bao, nhưng nhân phẩm của cô ta có vấn đề. Trộm cắp là chuyện rất đáng xấu hổ.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com