"Tiểu Miên, trang sức của mẹ... không thấy đâu nữa." Vẻ mặt Dương Mỹ Dung như đưa đám.
"Trang sức?"
Hoắc Miên ngẩn ra, trong trí nhớ của cô đúng là mẹ cô có một hộp trang sức, mấy năm trước có cất mấy món trang sức bằng vàng trong đó.
Về sau, cô cũng mua một ít nhẫn và vòng cổ kiểu dáng mới, nhưng tất cả chỗ đó cũng không đáng bao nhiêu, vì mẹ cô không có món đồ bằng vàng đắt đỏ nào, phần lớn chỉ là mấy món trang sức nhỏ, lúc bà ra ngoài thường thích đeo.
Ngày thường, bà hay đặt trong ngăn kéo...
"Chẳng phải vẫn đặt trong ngăn kéo sao?" Hoắc Miên hỏi.
"Đúng vậy, nhưng mà sáng nay lúc thím Ngô gọi điện hẹn mẹ ra công viên tản bộ, mẹ mới phát hiện... không thấy đâu cả. Nhưng mà... hộp trang sức vẫn ở đó, chỉ không thấy tất cả đồ bên trong đâu nữa."
"Mẹ, bên trong có bao nhiêu đồ?" Tần Sở chủ động hỏi.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com