"Đúng vậy, nhưng tớ không dám chắc, bởi vì bây giờ tớ chưa phát hiện được một điểm manh mối và chứng cứ nào."
"Vậy tại sao cậu biết mình bị theo dõi?" Tưởng Tiểu Vi lại hỏi.
"Tớ có một cảm giác rất mãnh liệt… Từ lúc sáng lái xe dọc theo đường đi, cho đến họp buổi sáng xong ở trong bệnh viện, tớ luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn tớ, nhưng tớ lại không biết người đó ở đâu. Cảm giác đó vô cùng kinh khủng, nó khiến tớ hoảng hốt." Hoắc Miên vội nói.
Bởi vì Tưởng Tiểu Vi là nhà tâm lý học, cho nên Hoắc Miên hy vọng Tưởng Tiểu Vi có thể giúp mình phân tích tình huống này là sao.
Sau chuyện bị bắt cóc lần trước, Hoắc Miên vẫn luôn vô cùng đề phòng, lúc nào cũng quan sát hoàn cảnh và người quanh mình.
"Nếu cậu có loại cảm giác này, thì chắc là không phải ảo giác… Cậu xem kĩ lại có người hoặc xe đáng nghi ngờ hay không, rồi sau đó chụp ảnh lại." Tưởng Tiểu Vi nhắc nhở.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com