"Mẹ, con nói thật với mẹ, mẹ tìm đâu ra được đứa ngốc thế?" Tô Ngự mất kiên nhẫn hỏi.
Mặt mũi bà Tô lập tức đen sì.
"Sao lại thế? Cô bé kia ngờ nghệch lắm sao?" Bà Tô cảm thấy không phải vậy, chính bạn bà giới thiệu, hẳn phải đáng tin chứ.
"Không chỉ ngờ nghệch, còn thích giả vờ khoe mẽ."
"Ơ, sao lại thế? Con trai, có phải con gặp nhầm người không?" Bà Tô không yên tâm hỏi lại.
"Không mà, cả khoa nhi được mấy người trẻ tuổi đâu. Cô ta là thạc sĩ đúng không, nhà bán đồ chơi…"
"Gì mà đồ chơi, nhà người ta buôn gỗ…" Bà Tô sửa lại cho đúng.
"Mặc kệ là làm gì, nói tóm lại… không được. Cô này kém tới không thể kém hơn, nếu con cưới cô ta, mẹ với cha phải tổn thọ mười năm."
"Nghiêm trọng vậy sao?" Bà Tô có hơi nghi ngờ, có phải con bà chuyện bé xé ra to.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com