"Tổng giám chế Giang khách sáo rồi, cô có khả năng như vậy, ở lại bộ phận thiết kế chính là có tài mà không phát huy được, đi công ty chi nhánh mới có thể phát triển sự nghiệp. Thái độ đối xử của tôi tùy theo từng người mà thay đổi, nếu đổi lại là nữ nhân viên khác, muốn có cơ hội này cũng không được đâu. Cho nên, đối với tôi mà nói, có đôi khi tổng giám chế Giang là một nhân vật rất đặc biệt." Hoắc Miên cười khẽ, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Giang Lâm Nguyệt cắn môi, rất là xấu hổ.
Cô ta vốn định mượn cơ hội làm cho Hoắc Miên bẽ mặt. Dù sao thì trước mặt nhiều nhân viên như vậy, Hoắc Miên sẽ không gây khó dễ hoặc đối xử quá đáng với cô ta.
Thật không ngờ Hoắc Miên nói năng sắc bén như vậy, đến cuối cùng người xấu hổ lại là cô ta.
Giang Lâm Nguyệt bị dạy dỗ trong tiệc kỷ niệm ba mươi năm lần trước, cô ta vốn cho rằng lần này sẽ không có cơ hội tới dự tiệc, không ngờ lần này Hoắc Miên không có động tác gì cả, cô ta bèn thừa cơ đi tới đây.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com