"Thật không khéo, tôi lại không muốn gặp anh một tí nào." Hoắc Miên nhìn thẳng vào mắt Hoắc Tư Khiêm, nói từng chữ một.
"Ầy, không sao cả, anh nhớ em là được." Hoắc Tư Khiêm dường như có vô hạn sự kiên trì và tốt tính đối với Hoắc Miên.
"Ông già gần đây có tìm em không?"
"Không..." Hoắc Miên trả lời.
"Ồ, nhưng anh đoán chắc cũng sắp tìm rồi đấy..." Hoắc Tư Khiêm chậm rãi uống một hớp rượu rượu vang trong tay nói.
"Làm sao? Anh bắt đầu ra tay rồi à?"
"Thông minh. Thế mới nói là anh thích em mà. Một cô em gái thông minh như vậy, ai có thể không thích chứ." Hoắc Tư Khiêm cười nhìn Hoắc Miên.
"Được rồi, tôi không lãng phí thời gian với anh nữa."
Đối với Hoắc Tư Khiêm, mặc dù Hoắc Miên cũng không còn chán ghét như trước, nhưng trước sau vẫn luôn có sự đề phòng, vì thế cô không muốn nói nhiều với anh ta.
"Cậu Hoắc, cô Tần là em gái của anh à!"
"Không phải." Hoắc Tư Khiêm hờ hững trả lời.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com