"Không phải, bác gái… bác nghe nhầm rồi, nguyên văn mẹ con nói là Tần Sở vẫn còn chưa tỉnh lại, nếu như chúng ta đều mệt mỏi quá thì… làm sao bây giờ, còn về phần chuyện sống chết con đoán chừng là lúc mẹ con nói: sinh tử vô thường, chúng ta phải biết quý trọng cuộc sống này hơn, chắc là bác đã nghe được câu này rồi." Tống Dĩ Thi cười khẽ lấp liếm.
"À… Hóa ra là như vậy à…" Bà Tần bán tín bán nghi trả lời.
Lúc này, Tống Dĩ Thi tựa đầu nhìn Tần Sở nằm trên giường bệnh, ngại ngùng cười khẽ: "Tần Sở… Em biết là anh sẽ không sao mà, em đã cầu nguyện với chúa rất nhiều lần, lẳng lặng cầu phúc cho anh, chắc chắn Thượng đế sẽ phù hộ cho anh."
Tần Sở thản nhiên liếc nhìn mặt Tống Dĩ Thi, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com