"Anh nói tình trạng của Tần Sở bây giờ rất nguy kịch, viên đạn vẫn còn chưa được gắp ra. Bác sĩ nói, trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ phải phẫu thuật, nhưng… tỷ lệ thành công rất thấp, vì vị trí của viên đạn quá mẫn cảm, nên rất nguy hiểm."
"Trời ạ." Chu Linh Linh che miệng, khó tin nhìn Cao Nhiên.
"Vậy… Tiểu Miên có biết không?"
"Vẫn chưa biết, anh cũng không dám nói. Em không thấy dáng vẻ cô ấy lúc tỉnh đó thôi, cứ như phát điên vậy. Anh sợ nói cho Hoắc Miên biết tình hình của Tần Sở, thì cô ấy sẽ không chịu nổi mất."
"Sao lại như vậy được… sao ông trời lại bất công như vậy? Bao nhiêu năm qua, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sao còn phải như thế với bọn họ…"
Chu Linh Linh khó chịu khóc nấc lên…
Cao Nhiên lập tức đưa khăn tay cho cô: "Bây giờ em khóc cũng chẳng có ích gì, chúng ta chỉ có thể đợi kết quả thôi."
Nói thật, Cao Nhiên cũng khó chịu, nhưng thế thì sao chứ? Chẳng thay đổi được gì cả…
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com