Nhìn xem, lời nói này của Hoắc Chính Hải giả dối biết bao nhiêu...
Tần Sở từ tốn trả lời Hoắc Chính Hải: "Không cần đâu, bác Hoắc, vợ của tôi, tôi có thể tự chăm sóc. Mẹ vợ của tôi, tôi càng đối đãi tử tế, bác nghĩ nhiều quá rồi."
"Bác..." Câu nói này của Tần Sở càng khiến Hoắc Chính Hải không thể nói thêm lời nào nữa.
Tình cảnh của ông ta lúc này đúng là hoàn toàn không được ai chào đón...
"Nghe thấy chưa? Chúng tôi không muốn nhận mấy đồng bạc rẻ rúng của ông... ông đừng tưởng có tiền là giỏi lắm. Cho ông biết, năm xưa tôi sống với ông, có lẽ một phần nguyên nhân là vì tiền. Nhưng mà mấy năm nay tôi đã hiểu ra rằng, tiền có nhiều hơn nữa thì cảm giác hạnh phúc cũng không thể tăng lên theo tiền được. Cho dù ông có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể nào sống đến hai trăm tuổi, biết hài lòng sẽ vui vẻ."
Dương Mỹ Dung cũng đứng về phía con gái...
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com