"Không." Nhắc tới Nghê Dương, Tạ Quyên hổ thẹn cúi đầu.
"Nghê Dương rất xuất sắc… Nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ của mình, cậu ấy đã thu được tiếng tăm, có fan hâm mộ ủng hộ. Trước đó khi làm thực tập sinh ở Hàn Quốc, cậu ấy đã bị gãy xương mấy lần, nhưng vẫn kiên trì tập nhảy, dù có sốt cũng kiên quyết đi diễn, tiết mục nghệ thuật nào cũng như liều mạng… Một mình ở một nơi bất đồng ngôn ngữ, quả thật rất vất vả. Cũng may, bây giờ tất cả mọi cố gắng đều không uổng phí… Thật ra tôi cảm thấy Nghê Dương là một chàng trai rực rỡ như mặt trời, cậu ấy xứng đáng được nhiều người ủng hộ và yêu thương."
Tạ Quyên nghe xong liếm môi, dường như không biết nên nói gì.
Đối với Nghê Dương, quả thật bà ta đã quan tâm quá ít, thậm chí cho đến bây giờ vẫn không quan tâm…
Bởi vì bà ta đã dốc hết tâm sức lo cho Soái Soái.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com