Hoắc Miên mỉm cười, cũng lười chẳng buồn giải thích…
"Cô là người nhà họ Hoắc mà ăn nói không dùng não như vậy à? Nhà họ Hoắc đúng là bất hạnh khi có một đứa con gái như cô… Lần này tôi tạm tha cho cô, nếu tôi còn thấy cô dám động tay với vợ tôi thì tôi cam đoan là tứ chi của cô sẽ tàn phế hết, sống không bằng chết đấy."
Tần Sở rất ít khi uy hiếp người khác, nhất là uy hiếp nữ giới thì lại càng không... Nhưng đứa con gái ngu xuẩn Hoắc Nghiên Nghiên này lại động đến vảy ngược của anh…
Hoắc Nghiên Nghiên hơi hoảng sợ nhìn Tần Sở, bỗng nhiên cảm thấy mất hết sức lực. Đúng lúc này, Hoắc Tư Dật cũng chạy đến kéo Hoắc Nghiên Nghiên đi, sợ cô ta sẽ gây rối tiếp.
"Bữa tiệc kiểu này chán lắm phải không?" Anh hỏi cô.
"Cũng hơi hơi." Hoắc Miên cười khẽ.
"Vậy để anh ra nói mấy câu với chú Tống rồi chúng ta đi về."
"Vâng."
Sau đó Tần Sở đi về phía thị trưởng Tống… Tống Dĩ Thi lại đến đứng cạnh Hoắc Miên tự bao giờ.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com