"Tố chất thì cũng phải tùy người, không phải ai cũng nể mặt được… Được rồi, điều cần nói tôi đã nói xong, sau này mong rằng chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa."
Nói rồi, Hoắc Miên xoay người bỏ đi, với loại người như vậy, quả thật không nên lãng phí thời gian.
Lúc trước Ngụy Đông không giúp cô, cô cũng không tức giận. Hơn nữa, lúc cha của Ngụy Đông nằm viện, cô còn ra mặt nhờ sắp xếp phòng bệnh ở khu điều dưỡng phía Nam. Là một người bạn, cô làm như vậy là đủ rồi.
Nếu lần này cô đồng ý để Ngụy Đông nhảy vào làm loạn thì đó đúng là ngu xuẩn…
Có thể Ngụy Đông tưởng Hoắc Miên là một đứa con gái ngốc nghếch ngây thơ... chỉ cần anh ta cầu xin một câu là cô sẽ nhận lời, không hề do dự…
Trên đường trở về sau khi tham dự hôn lễ, Hoắc Miên gọi cho Chu Linh Linh, kể lại chuyện này, tiện mồm chửi bới một trận…
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com