"À… để ở đây đi."
"Vâng, chúc cô ngon miệng."
Hoắc Miên thay áo blouse, nhìn bữa sáng, cảm thấy Hoắc Tư Khiêm là một người chu đáo.
Bữa sáng rất phong phú, có bánh quẩy, sữa đậu nành nóng, dưa muối, còn có một hộp bánh bao hấp.
Hoắc Miên vừa chuẩn bị ăn thì Hoắc Tư Khiêm gửi một tin nhắn Wechat.
"Người ta giao bữa sáng chưa?"
"Vừa giao."
"Ừ, em ăn đi, em bị đau dạ dày, sau này cố gắng đừng để đói bụng."
"Cảm ơn." Đây là lần đầu tiên Hoắc Miên nói chuyện không mang theo ý ghét bỏ Hoắc Tư Khiêm.
Ngay cả ngày Mạc Tuyết Nhi ký hợp đồng, câu cảm ơn Hoắc Miên nói với anh ta cũng không thật lòng.
Hoắc Miên bị bệnh đau dạ dày từ thời còn đi học. Bởi vì cô không thích ăn sáng, cho nên hay nhịn đói đến trường, cuối cùng thành ra bị bệnh đau dạ dày, ăn thức ăn lạnh, nóng, cứng, cay, đều sẽ đau dạ dày.
Ngay cả Tần Sở cũng không để ý đến căn bệnh vặt này của cô, vậy mà Hoắc Tư Khiêm lại biết.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com