"Vợ à, em đang làm gì thế?" Giọng của Tần Sở ở đầu điện thoại bên kia vẫn dịu dàng như nước.
"Đang làm việc nha." Hoắc Miên cố tình hạ giọng của mình, sợ Tần đại nhân nhìn ra sơ hở, dù sao thì anh cũng quá thông minh.
"Làm việc? Làm việc gì?" Tần Sở chưa bao giờ tra hỏi về công việc hàng ngày của Hoắc Miên, khiến Hoắc Miên càng chột dạ hơn...
"À... Vẫn là mấy công việc hàng ngày thôi, đi kiểm tra phòng bệnh, theo dõi bệnh nhân dưỡng bệnh, hướng dẫn cấp dưới."
"Ồ, thật vậy sao?" Tần Sở lo lắng hỏi lại một câu.
"Đương nhiên rồi... Đang yên đang lành, hôm nay anh sao thế? Không tin em như thế." Hoắc Miên vẫn chột dạ như cũ.
"Mí mắt phải của anh mới giật nhiều lắm, mỗi lần có cảm giác này thì đều là em gặp rắc rối." Tần Sở nói với giọng rất nhẹ nhàng.
Hoắc Miên sợ đến mức suýt làm rơi điện thoại xuống đất...
"Khụ khụ... Anh nghi ngờ em gặp rắc rối à?" Hoắc Miên cố tình hỏi.
"Ừ."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com