Hoắc Miên gật đầu và mỉm cười đáp lại...
"Cô muốn đi đâu vậy?" Đường Xuyên hỏi.
"Đến căng tin nhân viên để ăn cơm chiều."
"Ha ha, trùng hợp vậy, bọn tôi cũng chưa ăn, nếu không thì chúng ta cùng ăn nhé?" Đường Xuyên chủ động nói.
Tô Ngự vẫn không nói gì, mà chỉ nhìn Hoắc Miên...
"Ừm... Cơm ở căng tin nhân viên của chúng tôi... siêu chán." Hoắc Miên nhắc nhở một cách hữu nghị.
"Không sao, tôi với cậu Tô đều không kén ăn, chỉ cần có đồ ăn là được, đúng không cậu Tô?"
Đường Xuyên nói xong còn cố tình nhìn Tô Ngự mà hỏi lại, sau đó lại nhỏ giọng bổ sung: "Sáng mai tôi xuất viện tôi, về sau cậu không có cơ hội công khai đến khu điều dưỡng phía Nam đâu. Cho cậu cơ hội, phải biết quý trọng đấy."
Ai ngờ Tô Ngự nghe câu của Đường Xuyên xong thì lại nói: "Đồ ăn ở căng tin nhân viên của mấy người đúng là rất chán, giống như thức ăn cho heo vậy."
Đường Xuyên: "..."
Hoắc Miên: "..."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com