"Mẹ... Thật ra, anh ấy... rất tốt với con, siêu tốt, tốt vô cùng."
Hoắc Miên liên tục dùng mấy từ "siêu tốt" và "tốt vô cùng" để phóng đại cái tốt của anh đến tận cùng...
Dương Mỹ Dung hiểu Hoắc Miên, cô không phải người thích nói dối, thế nên bà tin là cô nói thật.
"Vậy thì mẹ cũng yên tâm, dù sao... cậu ta cũng không phải loại mặt người dạ thú như cha mẹ mình..."
"Mẹ... Cảm ơn mẹ đã thông cảm và hiểu cho con."
"Không thông cảm thì làm thế nào được nữa, việc đã qua lâu như thế rồi. Có một câu Chí Tân nói rất đúng, những năm này con mệt mỏi, mẹ mệt mỏi, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Nếu mẹ cứ cố chấp mãi thì người chịu khổ chỉ có con, mẹ con chúng ta là người một nhà, mẹ không cần phải khiến con gái mình khó xử."
"Cảm ơn mẹ..." Hoắc Miên nắm lấy tay Dương Mỹ Dung mà hơi kích động.
Cô không nghĩ mẹ lại chấp nhận và tác thành cho cô nhanh như vậy...
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com