"Không nghe được thì thôi, lời hay không nói hai lần." Hoắc Miên cố tình vùi đầu vào lòng Tần Sở.
"Vợ, nói lại lần nữa đi, xin em đấy, nói lại lần nữa đi."
Tần Sở khó mà kiềm chế được sự kích động trong lòng, anh kéo Hoắc Miên từ trong ngực ra rồi nâng khuôn mặt thanh tú của cô lên, nhìn như cầu xin…
"Em nói... Chúng ta sinh con đi, thân thế của em cũng không rõ, em không muốn sau này con cũng như vậy. Em muốn con biết rõ cha của bé ai, mẹ của bé là ai. Em muốn trao cho con toàn bộ tình yêu của chúng ta."
"Vợ... Đây là câu hay nhất em từng nói sau nhiều năm chúng ta quen nhau." Tần Sở kích động vô cùng, anh ôm thật chặt lấy eo của Hoắc Miên.
"Thế nên...?"
"Thế nên tiếp theo chúng ta nên làm chuyện chính..." Tần Sở nói bằng giọng điệu sâu xa.
"Chuyện chính gì?" Hoắc Miên không kịp hiểu anh đang nói gì.
Tần Sở đưa tay trượt vào cổ áo của cô...
"Anh làm gì vậy?" Cả người Hoắc Miên chấn động.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com