Hoắc Miên lập tức nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, giả vờ không phát hiện Tô Ngự.
Sau đó, cô lấy túi đậu phộng trên quầy xuống mở ra ăn.
Tô Ngự không kìm được bước lại gần cô: "Không ngờ cô cũng đi hát karaoke, thần kỳ thật đấy."
"Làm ơn đi, tôi thì sao, tôi không phải người à? Anh có thể tới, sao tôi không thể tới?"
"Cho nên… cô cũng là một cô y tá có cuộc sống về đêm đầy phong phú." Tô Ngự cố ý đùa cô.
"Đừng nói nhảm nữa, anh sửa xe cho tôi xong chưa?"
"Xe? Xe gì?" Tô Ngự giả vờ không hiểu hỏi lại.
"Tô Ngự, anh…" Hoắc Miên đau lòng cho chiếc xe yêu quý của mình, mấy ngày nay toàn là Tần Sở đưa đón cô.
Cô thật sự không muốn Tần đại nhân khổ cực, cho nên mới muốn lấy xe về sớm, không ngờ Tô Ngự lại giả vờ không biết với cô.
"Chiếc xe cùi bắp của cô không cần phải sửa, mua luôn chiếc xe mới là được rồi."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com