"Tiểu Miên, em sao vậy?" Tần Sở gõ cửa phòng tắm dồn dập.
"Em… em…" Hình như Hoắc Miên đang có lời gì khó nói.
"Rốt cuộc em sao vậy?" Tần Sở thật sự sốt ruột gần chết.
"Tần Sở, ngày đèn đỏ của em tới sớm." Hoắc Miên khóc không ra nước mắt.
Lần nào kỳ kinh nguyệt của cô cũng tới rất đúng ngày. Cô nhớ còn bốn ngày nữa mới đến cơ mà. Nhưng hôm nay lại đột nhiên đến tháng, khiến cô trở tay không kịp.
"Vậy… anh phải làm gì?" Tần Sở cũng không biết làm sao.
Kỳ sinh lý của con gái hình như không phải là chuyện mà đàn ông có thể giúp được.
"Trong nhà hình như không còn… cái đó nữa. Anh có thể đi mua giúp em không?" Bởi vì quần bị dính bẩn rồi nên Hoắc Miên không tiện ra ngoài, chỉ có thể trốn trong phòng vệ sinh.
"Được." Tần Sở lúng túng trả lời, sau đó đi xuống lầu.
Năm phút sau, điện thoại của Hoắc Miên đổ chuông.
"A lô."
"Em muốn mua loại gì?" Tần Sở nghiêm túc hỏi.
"À… loại nào cũng được."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com