Tần Sở hơi ngẩn ra, tưởng rằng cô đã thức dậy, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.
Anh cúi đầu quan sát cô, phát hiện cô còn trong trạng thái ngủ say.
Tần Sở khẽ thở dài. Rốt cuộc lòng dạ vợ anh rộng lớn đến thế nào đây? Rõ ràng bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy. Thế mà cô còn ngủ như không có chuyện gì, tố chất tâm lý của cô thực sự quá vững vàng.
Cuối cùng, Tần Sở nằm bên cạnh Hoắc Miên, ôm thật chặt cô, như ôm bảo vật hiếm thấy trên thế gian, không nỡ buông tay một giây phút nào.
"Yên tâm, không ai có thể tổn thương em." Giọng nói khàn khàn mang theo sự dịu dàng, trong sự cưng chiều là quấn quýt si mê.
Trong giấc mộng, Hoắc Miên như cảm ứng được hứa hẹn của anh, dụi đầu vào ngực anh.
Tần Sở vuốt thuận mái tóc dài rối của cô, động tác rất nhẹ, sợ đánh thức cô.
Sáng hôm sau, bởi vì phải lái xe ra ngoài thị sát, cho nên Tần Sở đi làm từ sớm.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com