Nhưng mà hôm nay Dương Mỹ Dung không nói thì Hoắc Miên cũng không biết hóa ra còn có chuyện như vậy.
"Dung Dung, lúc ấy tôi hồ đồ, do tôi quá ganh ghét với A Đức, anh ta chỉ là tài xế của tôi mà thôi, sao lại có thể ở cùng một chỗ với bà. Tôi không hi vọng bất kì người phụ nữ nào của tôi bị người khác chạm vào, lúc đó tôi đã bị lòng đố kị của mình làm mờ mắt, tôi biết là mình có lỗi với A Đức."
Hoắc Chính Hải vô tình vô nghĩa, bây giờ lại có thể thẳng thắn đối mặt với chuyện quá khứ, còn có thể thành kính sám hối.
Dương Mỹ Dung cũng cảm thấy bất ngờ, bà tưởng là sau khi nói ra chuyện đó, Hoắc Chính Hải sẽ gọi vệ sĩ vào đuổi mẹ con bà ra.
"Bây giờ biết sai thì còn làm được gì chứ, A Đức chết đã được bảy năm rồi, chỉ sợ hài cốt cũng chẳng còn nữa." Dương Mỹ Dung lau nước mắt nói ra.
"Tiểu Miên, con cũng không muốn tha thứ cho cha sao?" Hoắc Chính Hải thoáng nhìn sang Hoắc Miên.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com