"Được rồi, mẹ ở đây mấy năm qua cũng quen rồi, không muốn chuyển sang nhà mới, hàng xóm láng giềng ở đây mẹ cũng biết hết rồi, mấy thím của con mặc dù có hơi lắm mồm, nhưng tính tình không tệ lắm. Mấy năm qua không có chú Cảnh của con, họ cũng giúp đỡ, săn sóc ba mẹ con chúng ta rất nhiều, mẹ cảm thấy ở đây rất tốt, về sau con và Chí Tân có gia đình riêng rồi, nếu tiện thì quay về đây chơi vài ba lần, mà nếu không về thì mẹ cũng sẽ không thấy buồn chán…"
Có vẻ như Dương Mỹ Dung đã thật sự nghĩ thoáng ra rồi.
"Mẹ… Con xin lỗi mẹ." Hoắc Miên lại một lần nữa áy náy cúi đầu xuống.
"Được rồi, thật ra việc này cũng không thể trách con được, mấy hôm trước mẹ đi thắp hương ở miếu, có nghe một cao tăng giảng kinh, trình độ văn hóa mẹ không cao, nghe không hiểu những thứ thâm ảo, chỉ nghe rồi biết là nhân sinh trên đời đều có luật nhân quả. Chú Cảnh chết có lẽ là do số phải thế rồi, dù lúc đó không cứu con thì có lẽ về sau vẫn sẽ gặp phải tai nạn khác."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com