"Đàn chị, hình như là tìm chị." Hoàng Duyệt đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm.
Hoắc Miên cũng nghe thấy rồi, tên của cô rất ít trùng, nếu có người gọi Hoắc Miên thì chính là tìm cô.
Lúc này, cách đó không xa có vài người đàn ông cao to thô kệch vẻ mặt tức giận đi tới. Bọn họ mặc kệ sự khuyên can của bảo vệ, vọt tới cửa khoa xét nghiệm.
"Ai là Hoắc Miên, đi ra đây cho ông!" Người đàn ông dẫn đầu có cái đầu khá to, trên cổ đeo dây chuyền vàng, hung ác nói.
"Tôi là Hoắc Miên, xin hỏi có chuyện gì không?"
"Cô là Hoắc Miên?" Người đàn ông xác nhận lần nữa.
Hoắc Miên gật đầu nhìn bốn người đàn ông đối diện, cô không quen biết người nào cả.
"Vậy thì dễ rồi, chúng tôi là người nhà của bệnh nhân Viên Phân Phân, tôi là anh trai cô ấy. Nghe nói mấy ngày trước em gái tôi nằm viện, cô là người phẫu thuật sinh mổ cho em ấy, đúng không?"
"Đúng vậy." Hoắc Miên cực kì bình tĩnh.
"Vậy cô là bác sĩ à?"
"Không phải."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com