"Cô nghe ai nói?" Hoắc Miên không ngẩng đầu mà chỉ nghiêm túc rút máu.
"Cô không cần biết, cô chỉ cần trả lời tôi có phải hay không."
"Tại sao tôi phải trả lời cô? Cô đâu phải là bạn tôi, thật nực cười."
"Đương nhiên, chúng ta chưa từng là bạn bè, chúng ta là tình địch."
Nghe được câu này, Hoắc Miên mới ngẩng đầu lên nhìn Lưu Tư Dĩnh rồi nói: "Tôi sửa lại một chút, chúng ta là đối thủ, không phải là tình địch, bởi vì Tần Sở chưa từng ở bên cô."
"Rồi chúng tôi sẽ ở bên nhau, cô cứ chờ xem." Lưu Tư Dĩnh nhìn chằm chằm Hoắc Miên, nghiến răng từng chữ một.
"Thế à? Chúc cô may mắn." Hoắc Miên rút kim tiêm và nói: "Tốt nhất cô nên giữ chặt miếng bông vào, nếu không sẽ chảy máu."
"Cô cố ý đấy à?" Lưu Tư Dĩnh nén giận.
"Đương nhiên không phải rồi. Nếu tôi cố ý thì tôi sẽ không chọc một lần là trúng tĩnh mạch, mà chọc đi chọc lại nhiều lần, cho đến khi chọc nát mạch máu mới thôi."
"Thật là độc ác." Lưu Tư Dĩnh mắng.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com