"Tiện đường." Tần Sở nhìn thoáng qua Hoắc Miên rồi mở miệng.
Hoắc Miên không nói gì nữa, lên ghế phụ ngồi.
Một đêm mệt mỏi khiến cơ thể và đầu óc cô đều có chút tiều tụy, sau khi lên xe cô lập tức nhắm mắt lại dưỡng thần.
Tần Sở cũng không nói gì mà chỉ bật nhạc trong xe lên.
Giai điệu du dương vang lên, là bài hát của Thủy Mộc Niên Hoa….
Vì mơ thấy em rời đi, anh bừng tỉnh khỏi cơn khóc thầm.
Nhìn gió đêm thổi qua cửa sổ, liệu em có cảm nhận được tình yêu của anh.
Đến ngày ta già đi, liệu em có còn bên anh.
Nhìn những lời thề giả dối tan biến theo chuyện xưa.
Bao nhiêu người từng yêu mến dung nhan lúc trẻ của em, nhưng có mấy ai lại chịu thừa nhận sự thay đổi vô tình của năm tháng.
Trong cuộc đời ta có biết bao nhiêu người đã đến rồi lại đi, nhưng đời này có em, anh sẽ luôn ở cạnh bên em.
Vốn dĩ Hoắc Miên đang định ngủ, nhưng nghe xong bài này cô lại cảm thấy tỉnh hẳn.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com